Tôi là một cư dân bình thường của Thành phố Hồ Chí Minh, một người Việt Nam hết sức hâm nóng với cuộc sống hằng ngày. Mỗi tuần, tôi có một thói quen không thể thiếu: mua vé xổ số Thứ Bảy của Tôa thị. Đây là một trong những hoạt động nhỏ, nhưng đầy ý nghĩa trong cuộc sống của tôi.

Thành phố Hồ Chí Minh, với tất cả những huy hoàng của nó, rực rỡ với sức sống và hỗn hợp của đô thị, là nơi tôi sinh sống và làm việc. Nhưng dưới lớp vỏ bọc hào huyết này, tôi có thể cảm nhận được một nét dịu dàng, một nét ước mơ. Mỗi Thứ Bảy, tôi sẽ đi bộ từ phía Tây đến phía Đông, trên con đường dài và hút hút của Đại Lộ Lê Quý Don, để tìm đến quán xổ số.

Quán xổ số này không có gì đặc biệt ngoài trời, nhưng với tôi, nó là một nơi ân ái. Mỗi lần bước vào, tôi sẽ nhìn thấy những tấm kệ trắng trợn, ánh sáng của đèn chiếu ra trên chúng, và những con số nhỏ được ghi trên đó. Đó là những con số ước mơ và hy vọng của tôi.

Từ Một Ngày Thường Thức Đến Đại Số: Câu Chuyện Của Tôi Với Thanh Trì Thứ Bảy  第1张

Tôi không phải là một người cố gắng để kiếm tiền từ xổ số. Tôi không có ước mơ lớn lao về số tài. Tôi chỉ muốn có một chút niềm tin vào may mắn, một chút ước mơ về những ngày tươi tốt sắp tới. Mỗi lần bỏ ra 100.000 đồng (khoảng 0.5 USD), tôi sẽ cười nhẹ, rồi đặt thân vào ghế ngồi, nghe những câu chuyện cười của người khác, nhìn vào mắt những người đang đánh xem xổ số.

Một lần nữa, tôi đã bước vào quán xổ số Thứ Bảy. Cảm giác ấm áp của khói hơi thơm từ cà phê và bánh mì khói đã lấy thế nào nâng lên khí khí nhẹ nhàng của quán. Tôi đã chọn con số cho mình: 12, 23, 34, 45, 56 và 67. Tôi biết rằng con số này không có gì đặc biệt ngoài trời, nhưng với tôi, nó là con số may mắn.

Tôi đã bỏ ra tiền, rồi chờ đợi kết quả xổ số. Mỗi lần khi kết quả được ghi ra trên tấm kệ, tôi sẽ nhìn xuống thật kỹ để xem có con số của tôi không. Một lần nữa, tôi đã không trúng. Nhưng tôi không buồn, không khó chịu. Tôi biết rằng may mắn không phải là điều dễ dàng. Tôi chỉ cần niềm tin và niềm vui khi bước vào quán xổ số mỗi Thứ Bảy.

Một lần nữa, tôi đã bước ra khỏi quán xổ số với cảm giác an tâm và hân hạnh. Tôi đã dành một giờ của cuối tuần để dành cho niềm tin và hy vọng của mình. Mặc dù tôi không trúng giải thưởng lớn, nhưng tôi có thể nói rằng tôi đã trải qua một giờ đầy niềm vui và ước mơ.

Tôi biết rằng có nhiều người xem xổ số là một cách để kiếm tiền hay để tránh khỏi sự thật hài hước của cuộc sống. Tôi không phủ nhận được điểm này. Tuy nhiên, với tôi, xổ số không phải là điều đó. Tôi xem xổ số là một cách để thưởng thức niềm tin và hy vọng, là một cách để dành thời gian cho bản thân và cho những ước mơ nhỏ bé của mình.

Mỗi Thứ Bảy, tôi sẽ bước vào quán xổ số với niềm tin và hy vọng đầy đủ trong lòng. Tôi sẽ chọn con số của mình, bỏ ra tiền và chờ đợi kết quả. Khi tôi bước ra khỏi quán với cảm giác an tâm và hân hạnh, tôi sẽ biết rằng tôi đã dành một giờ cho niềm tin và hy vọng của mình.

Đây là câu chuyện của tôi với Thanh Trì Thứ Bảy. Một câu chuyện về niềm tin, hy vọng, và niềm vui nhỏ bé nhưng thật sự của cuộc sống hằng ngày.