Đêm nay, cơn mưa lạnh lẽo rơi xuống không trung, dập vào cánh cửa nhà tôi. Tôi ngồi trên ghế, tay tay mơ hồ, hồn hồn ướt ướt, suy nghĩ về một câu hỏi đơn giản: "Đêm nay sẽ là lúc chơi bóng đá?"
Mỗi khi tôi nghe tiếng mưa rơi xuống cánh cửa, tôi luôn nhớ đến những buổi chơi bóng đá bên sân khối. Một sân khối khóc cười, khóc cười với những khối đất cứng và cỏ xanh. Mỗi bước chân tôi đặt xuống sân khối, tôi cứ thể hình được những bước chân của những bạn tôi đã chơi với. Mỗi lần chân chạm vào cỏ xanh, tôi cứ nhớ lại những trận đấu mạnh mẽ, những trận đấu ấm áp.
Đêm nay, tôi muốn chơi bóng đá. Tôi muốn chạy trên sân khối, gào la trên cỏ xanh. Tôi muốn nắm lấy bóng và bắn ra những cú đá mạnh mẽ. Tôi muốn gào la với bạn bè, hét lên với giọng cao hào của mưa lạnh.
Tôi nhớ lại lần đầu tiên tôi chơi bóng đá. Tôi chỉ là một trẻ em nhỏ, chưa biết gì về bóng đá. Tôi chơi với những trẻ em khác, chạy theo bóng, gào la với nhau. Tôi chưa hiểu ý nghĩa của chiến thắng hay thất bại, tôi chỉ biết rằng tôi thích chơi. Tôi thích cảm giác của chạy nhanh, thích tiếng gào la của bạn bè.
Đêm nay, tôi muốn lấy lại những cảm giác đó. Tôi muốn lấy lại cảm giác của chạy nhanh trên sân khối, gào la trên cỏ xanh. Tôi muốn lấy lại cảm giác của nắm lấy bóng và bắn ra cú đá mạnh mẽ. Tôi muốn lấy lại cảm giác của gào la với bạn bè, hét lên với giọng cao hào của mưa lạnh.
Tôi nhớ lại lần cuối cùng tôi chơi bóng đá với bạn bè. Tất cả chúng tôi đứng trên sân khối, trời mưa lạnh lẽo. Chúng tôi gào la với nhau, hét lên với giọng cao hào của mưa. Chúng tôi chạy theo bóng, giao sức với nhau. Chúng tôi không biết khi nào sẽ có dịp chơi lần nữa, nhưng chúng tôi biết rằng chúng tôi sẽ nhớ lẫn nhau mãi mãi.
Đêm nay, tôi muốn nhớ lại những trận đấu ấy. Tôi muốn nhớ lại những trận đấu mạnh mẽ, ấm áp của chúng tôi với nhau. Tôi muốn nhớ lại tiếng gào la của chúng tôi, hét lên với giọng cao hào của mưa lạnh. Tôi muốn nhớ lại nụ cười dễ thương của bạn bè, nụ cười dễ thương của sân khối và cỏ xanh.
Tôi sẽ hỏi bạn bè: "Đêm nay sẽ là lúc chơi bóng đá không?" Chúng tôi sẽ cười rỡ, gào la với nhau. Chúng tôi sẽ bước ra ngoài mưa lạnh, bước lên sân khối khóc cười. Chúng tôi sẽ nắm lấy bóng và bắn ra những cú đá mạnh mẽ. Chúng tôi sẽ gào la với nhau, hét lên với giọng cao hào của mưa lạnh.
Tuy nhiên, thực tế là tôi không thể chơi bóng đá vào đêm nay. Tôi phải làm việc cho một dự án cấp thiết, không thể trốn tránh. Mưa lạnh rơi xuống cánh cửa nhà tôi, nhưng tôi không thể ra ngoài sân khối với bạn bè. Tôi chỉ có thể ngồi trên ghế, tay tay mơ hồ, hồn hồn ướt ướt, suy nghĩ về trận đấu ấy mà không thể thực hiện.
Tuy nhiên, dù không thể ra ngoài sân khối với bạn bè vào đêm nay, tôi vẫn có thể nhớ lại những trận đấu ấy. Tôi có thể nhớ lại tiếng gào la của chúng tôi, hét lên với giọng cao hào của mưa lạnh. Tôi có thể nhớ lại nụ cười dễ thương của bạn bè, nụ cười dễ thương của sân khối và cỏ xanh. Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh chúng tôi chạy trên sân khối, gào la trên cỏ xanh.
Tôi sẽ hãi hùng hẫng nói: "Tối nay là lúc nhớ lại bóng đá!" Tôi sẽ ngồi trên ghế, tay tay mơ hồ, hồn hồn ướt ướt, suy nghĩ về trận đấu ấy mà không thể thực hiện. Nhưng tôi sẽ có một trận đấu trong tâm trí, một trận đấu ấm áp và mãn tình với bạn bè và sân khối khóc cười.
Đêm nay sẽ là lúc nhớ lại bóng đá cho tôi. Tôi sẽ nhớ lại những trận đấu ấm áp của chúng tôi với nhau, tiếng gào la của chúng tôi hét lên với giọng cao hào của mưa lạnh. Tôi sẽ nhớ lại nụ cười dễ thương của bạn bè, nụ cười dễ thương của sân khối và cỏ x