Tối nay, rất muộn. Đường phố đã chìm vào tối sâu, và những đèn hồng mơ của quán bar dành cho những kẻ mơ hồ đang tỏa ánh sáng ẩn ái. Tôi đứng trên cầu thang cao hồ của tòa nhà, nhìn xuống dòng người hào hức vội vãng về nhà. Mỗi ánh sắc từ cửa sổ mở ra như những con sông nhỏ, dẫn đến những câu chuyện bí ẩn của mỗi người. Tôi nghĩ về những ngày trời sáng, khi tôi chưa biết anh hùng của tối mù này sẽ đem đến cho tôi những gì.

Tối nay, rất muộn. Tôi mở một bình cà phê nóng, khói cà phê mùi thơm tràn khắp căn hộ nhỏ. Cái bình cà phê là một tặng lưu kỷ của một người bạn xa xôi, một tặng lưu kỷ cho một khoảng trống trong tim tôi. Tôi uống cà phê, uống những ước vọng và những nỗi sầu khóc của mình. Cà phê nóng cháy dồn dập vào dạ và tim, dần dần hòa vào máu tôi.

Tối nay, rất muộn. Tôi nhớ lại những bước đi dài trên con đường ốm yếu, bước đi dài với một trái tim đầy đau khổ. Tôi nhớ lại lần đầu tôi gặp cô ấy, lần đầu tôi thừa nhận rằng mình đã thất bại. Cô ấy với một nụ cười dịu dàng và mắt nhìn sâu sắc, đã khiến tôi chìm vào cuốn sách của cuộc sống. Tôi đã biết rằng tối mù này sẽ không bao giờ là tối tuyệt đối, bởi có cô ấy để chiếu sáng cho tôi.

Tối nay, rất muộn  第1张

Tối nay, rất muộn. Tôi ngồi trên ghế gối cạnh cửa sổ, nhìn xuống quán bar dưới tầng. Những ánh sáng lạnh lùng của quán bar chiếu lên khuôn mặt tôi, khiến tôi thấy mình như một bức tranh hoàn toàn khác với những người quanh đó. Tôi là một kẻ mất lạc, một kẻ không có quyền lự chọn. Tôi chỉ có thể ngồi đây, nhìn xuống quán bar và nhớ về những ngày trời rõ ràng của chúng ta.

Tối nay, rất muộn. Tôi nhớ lại lần đầu tôi gặp cô ấy trên một cuốn sách. Tôi đã đặt cuốn sách đó xuống bàn và cô ấy đã ngồi xuống bên cạnh tôi. Từ đó, cô ấy đã là người dẫn tôi ra khỏi bóng tối của sự thật. Tôi đã biết rằng tối mù này sẽ không bao giờ là tối tuyệt đối, bởi có cô ấy để chia sẻ với tôi những nỗi buồn và những niềm vui của cuộc sống.

Tối nay, rất muộn. Tôi nhớ lại lần tôi gửi đi cuối cùng bức thư cho cô ấy. Bức thư trắng trơn truồng trên tay tôi, như một bức tranh hoàn toàn khác với cuộc sống hiện tại. Tôi đã gửi đi bức thư với niềm hy vọng rằng có thể được trả lời một ngày nào đó. Nhưng tôi biết rằng tối mù này sẽ không bao giờ là tối tuyệt đối, bởi tôi sẽ không bao giờ quên được cô ấy.

Tối nay, rất muộn. Tôi nghe tiếng gõ mất màng của những con chuột dưới bàn ghế. Chúng là những con chuột của cuộc sống, những con chuột không biết anh hùng của tối mù này. Tôi nghe tiếng gõ mất màng của chúng, như nghe tiếng gõ mất màng của tâm trí tôi. Tôi biết rằng tối nay sẽ là tối cuối cùng cho tôi và cho cô ấy, bởi chúng ta sẽ không bao giờ được gặp nhau nữa.

Tối nay,...