Trong một hẻm tinh tế của thành phố, dưới ánh sáng mờ mịn của đèn chiếu sáng, một cặp đôi bạn bè đang bước đi trên con đường nhỏ, trân trọng với nhau. Chúng tôi là Hồng và Huy, hai người bạn thân từ thời thơ ấu, và hôm nay là thứ Sáu Tháng Một.
Hồng, người gái, mặc một chiếc áo sơ mi hồng tươi, cổ áo ngắn phù phong tóc vài sợi dài vàng, cười rạng rỡ. Huy, người nam, với áo sơ mi trắng sạch sẽ, quần jean cũ kỹ nhưng vẫn gọn gàng, hơi hơi hỏi: "Sáu Tháng Một là Đài Gì?"
Câu hỏi đơn giản như vậy, nhưng cho Hồng là một cú bất ngờ. Đối với cô, Sáu Tháng Một không chỉ là một ngày trong tuần, mà là một ký ức ấm áp, đầy ý nghĩa riêng.
"Sáu Tháng Một là Đài Tôi," Hồng trả lời với ánh mắt hào hứng. "Đó là nơi tôi mỗi tuần đều đi chơi với mẹ. Mẹ tôi là người bác sĩ tại Đài Tôi, và tôi rất thích ngồi bên cạnh cô ấy, nghe cô kể những câu chuyện cổ tích về bệnh nhân hay những buổi bàn thảo ấm áp."
Huy cười nhẹ, hơi hơi hối hận. "Thật là may mắn của em có một mẹ bác sĩ. Tôi cũng muốn được nghe những câu chuyện ấm áp như thế."
Hồng gật đầu, hạnh phúc. "Đừng lo, Huy. Hôm nay là Sáu Tháng Một, chúng ta sẽ có cơ hội thật tốt để nghe mẹ tôi kể câu chuyện."
Chúng tôi tiếp tục bước đi, chân chân dành ra những dấu vết nhỏ trên con đường nhỏ. Cả hai đều suy nghĩ về những câu chuyện ấm áp mà sẽ được nghe vào tối hôm nay.
Đến nhà Hồng, bà mẹ đã chuẩn bị xong bữa tối ấm áp với món gà nướng và rau muống tươi. Bàn thời được đặt trên bàn nhỏ gỗ cổ, cạnh đó là một bức tranh của Đài Tôi, với những dòng văn khắc trên: "Đại lý cho sức khỏe của dân."
Bà Hồng dọn sắp xếp xong, quay lại hướng Huy và Hồng với nụ cười dịu dàng. "Tốt là các em có thể đến. Hôm nay em Hồng sẽ kể cho em Huy những câu chuyện về Đài Tôi."
Huy ngẩng đầu, hào hứng. "Tôi rất mong muốn nghe."
Bà Hồng nở nụ cười rộng rãi. "Thì hôm nay là ngày cho các em."
Bữa tối yên bình vào kết thúc, Hồng dẫn Huy ra khỏi nhà và bước đi trên con đường nhỏ. "Sáu Tháng Một không chỉ là Đài Tôi," Hồng giải thích cho Huy. "Đó là nơi tôi học hỏi về cuộc sống và nhân tính. Mỗi khi tôi ngồi bên mẹ tôi tại bàn khám, tôi thấy được nỗi khổ sở của bệnh nhân và nụ cười an ủi của mẹ tôi khi anh em được chữa trị."
Huy hỏi: "Cậu có bao giờ làm việc tại Đài Tôi không?"
Hồng gật đầu. "Một lần thôi. Tôi đã được mẹ tôi cho phép quay ra phía sau để giúp đỡ một bệnh nhân già yếu. Trong lúc đó, tôi cảm thấy mình trở nên lớn lên một chút."
Huy nhìn Hồng với mắt đầy ấn tượng. "Thật là may mắn của em có một mẹ bác sĩ như vậy. Tôi rất hạnh phúc được cùng em chia sẻ những ngày Sáu Tháng Một."
Chúng tôi tiếp tục bước đi trên con đường nhỏ, tràn đầy ước muốn về những ngày Sáu Tháng Một tương lai. Cả hai đều biết rằng, dù cho con đường cuối cùng có thể khác nhau, nhưng những khoảnh khắc bình thường như ngày Sáu Tháng Một sẽ là những ấn tượng ấm áp mãi mãi gắn liền với tâm hồn họ.